Chuyện Ngắn

 

 

BÔNG HỒNG NHUNG

HUNG

 

Xuân Vũ TRẦN Đ̀NH NGỌC

 

 

Đức nhin sững nàng. Khuôn mặt trái soan thật đẹp và gợi cảm với nét môi đằm thăm, vầng trán thông minh và chiếc mũi dọc dừa. Đôi ṿng cung lông mày cong và thanh tú; đôi mắt to đen sáng ngời nhưng ánh mắt buồn vời vợi. Đôi mắt ấy, đôi mắt mà Đức như bị hớp hồn, đôi lúc nh́n vào một khoảng không xa xăm vô tận nào đó, một khoảng không gian mờ ảo, một ḱ bí day dứt. Đôi mắt khó  hiểu ấy tỏa ra những ấn tượng mông lung và có lẽ chính v́ đôi mắt huyền ảo ấy mà Đức mê say tưởng không có thể xa rời..

 

Nàng có nước da trắng, hơi xanh, tương phản với mầu đen bộ quần áo nàng mặc làm làn da càng trắng hơn trong khi những người đàn bà, con gái khác ở xung quanh nàng đều mặc các mầu xanh, vàng tươi vui, sặc sỡ.

 

Nàng như bông hồng nhung đứng riêng một khung trời, một góc vườn, Đức có ư nghĩ đó khi đứng nh́n nàng từ xa, một góc khuất của khu vườn. H́nh nàng nổi bật trên cái “phông” xám nhạt của khoảng không gian hoàn toàn động của hoàng hôn đang xuống. Dường như nàng đang hoài niệm một điều ǵ, sâu lắng và chịu đựng, trái với thế giới xung quanh vui vẻ, ồn ào, nhôn nhịp của một buổi dạ vũ tại gia qui tụ nhiều trai thanh gái lịch vào một buổi chiều thứ bảy.

 

Chính vẻ trầm mặc khó hiểu ấy của nàng càng làm Đức ṭ ṃ hơn, thích ngắm nàng nhiều hơn, lưu luyến nhiều hơn và với tự tin, Đức nhủ ḷng quyết t́m hiểu nàng, quyết đi tới. Nàng ngồi một ḿnh nh́n xung quanh, đăm đắm như một bông hồng nhung hiếm quí, Đức lại nghĩ, chẳng có người đàn ông nào bên cạnh, đó là điểm khởi đầu đầy hứa hẹn với Đức. Đức tự đặt cái biệt danh ”Bông Hồng Nhung” cho nàng.

 

Ba năm sống trong cô đơn và u sầu, vết thương ḷng chưa kịp se da đă lại rỉ máu, Đức đă sống những ngày tột cùng thất vọng, tột cùng đau đớn và buông xuôi. Nh́n từ phía sau thân người mảnh mai thon gọn, nh́n qua mái tóc Raquel Welch ôm bờ vai nuột nà tṛn trịa, một thoáng ư nghĩ nhanh như tia chớp chạy qua đầu Đức, có phải nàng sẽ là nguồn vui, sẽ là phương thuốc hồi sinh của ḿnh? Đức chợt nhớ câu viết của một nhà văn nào đó:”Sự chấm dứt cuộc t́nh này sẽ là điểm khởi đầu cho một cuộc t́nh khác.” A, nếu vậy th́ tại sao Đức không hi vọng? Hi vọng để mà sống. Hi vọng làm liều thuốc cải tử hoàn sinh cho Đức v́ Đức đang chết đuối giữa ḍng.

 

Buổi party ở nhà Trọng vừa bắt đầu. Vợ chồng Trọng - Thúy, quen đông nên party sinh nhật của Thúy nhiều người đến góp vui. Mấy ông bà Mỹ cùng làm một sở với Thúy đều có mặt. Những bạn thân của Trọng, của Thúy, từng cặp, từng cặp. Chỉ riêng hai người không có cặp: Đức và Nguyệt.

 

Đức và Hằng đă li dị từ ba năm nay, ba năm quá đủ để Đức sống với một giấc mơ hăi hùng như người Mỹ thường ví với “a nightmare”. Ba năm cho một con nai bị mũi tên găm chặt vào thân đau đớn, nhức nhối. Hai người không c̣n liên hệ ǵ sau phán quyết của ṭa án nhưng vết thương ḷng của Đức hầu như nan y. Được một điều, hai người chưa có con nên hồ sơ li hôn cũng giản dị. Đức tặng cho Hằng những ǵ đă sắm: chiếc xe Lexus mới, vài chục ngàn đồ nữ trang và luôn cả cái condo hai người mua chung.

 

Sau đó, Hằng di chuyển đi một tiểu bang miền đông bắc. Khoảng hai năm, Đức nghe tin nàng đă lấy người chồng thứ hai. Khi mới nghe tin Hằng lấy chồng, Đức bồn chồn lắm dù biết ḿnh vô lí. Chàng không thiết làm việc, không muốn đi chơi, đi ăn, không c̣n sinh thú với cuộc đời. Vầng trán ấy, mái tóc ấy, đôi mắt ấy xưa kia chờ Đức những buổi chiều đi làm về để Đức lùa tay vào, giấu mặt vào, đặt những nụ hôn bỏng cháy lên mắt, lên má, lên môi th́ bây giờ... Đức không dám nghĩ tiếp. Đức tự hỏi c̣n yêu Hằng lắm sao? Câu hỏi không có câu trả lời v́ Đức sợ câu trả lời. Rồi Đức đến bar mỗi buổi tối, uống rượu như hũ ch́m, uống như người trả thù đời cho đến khuya lắc khuya lơ, say li b́ mới trở về nhà bằng cuốc taxi do chủ tiệm rượu gọi giùm.

 

Có lần say quá, Đức ngă chúi vào chân cầu thang sau khi cố gắng hết sức mới mở được cánh cửa apartment, nằm quay ra đó thiếp đi. Khi Đức chợt tỉnh th́ đă quá khuya, có lẽ đă ba, bốn giờ sáng. Đức nhỏm dậy bật đèn kiếm li nước lạnh rồi vật ra giường, quần áo giầy dép để nguyên. Đức không c̣n sức lực để làm bất cứ động tác nhỏ nào. Sáng sau, khi tỉnh dậy, Đức thấy ră rời, người như mất máu, hết muốn đi làm nhưng v́ cái job, v́ miếng sống, Đức phải gượng gạo lái xe đến sở. Nhưng đến buổi tối, Đức lại đi uống, lại say như những đêm trước, hơn những đêm trước.

 

“Mày muốn tự tử sao Đức?” Vài người bạn thân khuyên măi Đức không được. Họ bảo mày phải quên Hằng đi. Lời khuyên có lí nhưng sao Đức thấy khó quá. V́ thế Đức không muốn tỉnh v́ mỗi khi tỉnh, Đức lại tự hỏi Hằng đang làm ǵ, đang là cái vưu vật cho người chồng mới? Những ǵ Đức trân trọng trên thân thể Hằng xưa kia th́ nay, người ta dày ṿ, người ta tận dụng, người ta hưởng thụ... Đức không dám nghĩ tiếp.

 

Công ti Đức làm từ ngày ra trường đă 5 năm nay, quá tốt với Đức. Đức là chuyên viên máy vi tính được tín nhiệm từ ông Tổng Giám đốc công ti đến người supervisor trực tiếp của Đức.

 

Khi xẩy ra chuyện không hay giữa Đức và Hằng, do cả hai có quá nhiều tự ái dù câu chuyện chỉ từ bé xé ra to, Đức đă bị trầm cảm trong một thời gian. Rồi Đức phải đi bác sĩ tâm thần nhờ điều trị, Đức nghỉ làm 3 tháng, hăng cho ăn lương. May là sau đó Đức khuây khỏa dần, h́nh ảnh Hằng và những kỉ niệm với nàng không c̣n phá khuấy tâm tư cũng như những giấc ngủ của Đức ghê gớm như trước nữa. Đức trở lại công ti làm việc với nụ cười trên môi, yêu đời và hăng say với công việc.

 

Bè bạn tưởng Đức đă quên hẳn Hằng, mừng cho Đức. Nhưng chỉ được ít lâu, khi nghe tin Hằng tái giá, Đức uống rượu trở lại và bệnh trở lại. Nặng hơn trước. Rạc rài hơn trước. Bê bết hơn trước.

 

Trong khi Thúy chuyện tṛ với bạn ở góc bên kia th́ Trọng đưa Đức đến giới thiệu với nàng:

 

“Đây là anh Đức, bạn thân của chúng tôi. C̣n đây là chị Nguyệt, bạn thân của hai vợ chồng tôi. Anh Đức ngồi đây tiếp chuyện chị Nguyệt giùm chúng tôi với nhé!”

 

Nguyệt nở môt nụ cười thật tươi với hai người đàn ông:

 

“Cám ơn anh Trọng. Hân hạnh được biết anh Đức.”

 

Trọng nghe hết câu, xin lỗi Nguyệt và Đức rồi đi tới nhóm khác để mặc Nguyệt và Đức ngồi với nhau.

 

Đức không ngờ người đàn bà chàng để ư từ khi mới bước vào đây, chưa biết làm sao quen với nàng th́ nhờ Trọng, chàng lại làm quen dễ dàng. Chàng hỏi Nguyệt:

 

“Chị Nguyệt cũng ở thành phố này?”

 

Nàng dịu dàng nh́n Đức:

 

“Tôi ở Conroy thưa anh, cách đây hơn nửa tiếng lái. C̣n anh, chắc anh ở gần đây?”

 

Giọng nàng trong như một cung đàn, Đức thầm nghĩ.

 

“Vâng. Tôi ở phía Nam thành phố này, thưa chị. Tuy cách nhau 15 phút lái nhưng tôi với Trọng, Thúy vẫn là láng giềng, có chuyện lớn nhỏ ǵ cũng ới nhau.”

 

Nguyệt tỏ ra bặt thiệp nhưng kín đáo, c̣n Đức, có thể nói, Đức bị tiếng sét ái t́nh đánh trúng ngay từ giây phút đầu.

 

Thúy đi tới, nh́n thấy Đức và Nguyệt, Thúy nở một nụ cười thật tươi:

 

“Em đang lo không có ai tiếp chị Nguyẹt cho em. May lại có anh Đức. Em cám ơn anh Đức nhiều.”

 

Nguyệt cười với Thúy:

 

“Thúy lúc nào cũng khéo Ḿnh chỉ ước được cái tươi vui và bặt thiệp của Thúy.”

 

“Có chị khen em thôi. Anh Trọng anh ấy cứ chê là em chậm như rùa.”

 

Đức xen vào:

 

“Chị mà nhanh nữa th́ chết hết người ta.”

 

Cả ba cùng cười. Thúy nói:

 

“Anh Đức và chị Nguyệt ra lấy thức ăn, thức uống, tự nhiên giùm em nhé!”

 

Xong, Thúy đi sang bàn khác. Mỗi lúc người đông dần. Những chiếc bàn nhỏ xung quanh một cái sân rộng đă gần kín người. Thức ăn “self serve” nên mọi người đến hai bàn để thức ăn, đồ uống lấy cho ḿnh. Đức và Nguyệt để mọi người lấy trước, thấy bớt bớt mới vào lấy. Nguyệt đi trước, Đức theo sau. Nguyệt hỏi:

 

“Anh Đức ăn ǵ?”

 

“Tôi chắc chị thạo món ăn hơn tôi. Chị ăn ǵ tôi ăn nấy.”

 

Nguyệt cười:

 

“Tôi lấy phải thứ không hợp khẩu vị với anh, đừng chê nhé!”

 

“Tôi đă nói, chị lấy món nào cho tôi cũng ngon mà.”

 

“Vậy chả gị, sườn bó nướng và sà lát cho anh nhé. Tôi cũng sẽ ăn những món đó.”

 

“Cám ơn chị.”

 

Nguyệt lanh lẹ gắp thức ăn vào đĩa cho Đức và cho ḿnh. Cùng hai li nước cam, hai người trở lại bàn vừa ăn vừa chuyện tṛ.

 

Những bóng đèn sáng trong sân vụt đổi thành đèn mầu. Ban nhạc nhẹ ở một góc sân, ngồi trên cái bục cao khoảng nửa thước, bắt đầu giới thiệu và tŕnh diễn. Ca sĩ Lệ Lan hát bài “Never say Goodbye again”. Trọng và Thúy, rồi từng cặp, từng cập đưa nhau ra sân, quay theo ḍng nhạc. Đức và Nguyệt vẫn vừa thưởng thức nhạc, vũ và món ăn, thỉnh thoảng chêm vào vài câu trao đổi.

 

Ban nhạc và ca sĩ đă tŕnh diễn được bốn bản, đến bản thứ năm, một điệu Paso, Đức vốn thích Paso, nói với Nguyệt:

 

“Chị Nguyệt cho phép tôi nhảy với chị bản này?”

 

Vẫn nụ cười dịu dàng, Nguyệt nh́n Đức đáp:

 

“Anh Đức tha lỗi cho. Mấy hôm nay tôi không được khoẻ cho lắm nên không muốn nhảy. Tôi xin được ngồi đây nh́n mọi người nhảy thôi. Nếu anh thích, anh cứ tự nhiên.”

 

Đức thấy nàng từ chối cũng không nài ép nữa và ngồi cho đến lúc về, mặc dù mấy lần Nguyệt nói:”Anh Đức thích nhảy cứ tự nhiên.”

 

o0o

 

Đức không ngờ ḿnh yêu Nguyệt đến thế. Sau bữa gặp gỡ đầu tiên ở nhà Trọng - Thúy, Đức đă gọi điện thoại cho Nguyệt và đến thăm Nguyệt tại nhà nàng. Nguyệt ở một ḿnh trong một khu chúng cư hạng sang, phía sau là một cái hồ lớn người ta thường thuê thuyền buồm chạy chơi xung quanh hồ. Khi gió quá nhẹ không đủ đẩy thuyền đi, người ta nhấn nút cho một cái máy nhỏ nổ. Đức hẹn ḥ và đưa Nguyệt đi chơi nhiều nơi. Bắt đầu là những băi biển cát trắng, những hang động cạnh biển, những chỗ ngồi nghe gió biển thổi ŕ rào qua những hàng thông xanh cả buổi tối. Rồi một lần ngồi với nhau trên băi cát ngắm hoàng hôn đang từ từ lặn ở chân trời, Đức ngỏ thật ḷng ḿnh với Nguyệt.

 

“Anh yêu em ngay từ lúc mới thoạt nh́n thấy em, Nguyệt! Anh có cảm tưởng chúng ta không thể rời xa nhau được. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh và anh cũng sẽ làm mọi điều em muốn để mang lại hạnh phúc cho em. Anh đă nh́n thấy tương lai sáng lạn của hai chúng ta. Hiện tại không có ǵ trói buộc chúng ta cả. Anh độc thân, em cũng độc thân. Chúng ta làm lại cuộc đời với chính đôi bàn tay vả khối óc của chúng ta. Trái tim chúng ta dâng cho nhau. Anh nghĩ chẳng c̣n ǵ đẹp hơn. Em nghĩ sao, em nói cho anh nghe đi!”.

 

Nguyệt vẫn thong thả, thái độ cố hữu của nàng:

 

“Em cám ơn anh đă nói là anh yêu em. Em chưa yêu anh tha thiết nhưng đă có sẵn cảm t́nh nhiều với anh. Cảm t́nh ấy, nếu ...., sẽ nẩy nở thành t́nh yêu khi thời gian chín mùi. Có thể anh hỏi:”là bao giờ?” Em không thể trả lời được nhưng em nghĩ nếu mọi sự suông sẻ th́ t́nh yêu trong trái tim em dành cho anh sẽ đến. Tha thiết và gắn bó. C̣n bây giờ, anh cho em làm một người em gái của anh thôi, được không anh?”

 

Đức nh́n sâu vào mắt Nguyệt:

 

“Em yêu cầu điều ǵ anh cũng thỏa măn em hết chỉ trừ một điều: xa anh. V́ sao? V́ anh yêu em thực ḷng và tha thiết. Anh muốn có em trong suốt cuộc đời c̣n lại cho dù giông băo sấm sét từ những bất trắc của cuộc đời.” (Mời vào: vnfa.com và tiengnoigiaodan.net)

 

Đức nắm lấy hai tay Nguyệt đưa lên môi đặt vào đôi bàn tay Nguyệt những cái hôn tŕu mến. Đức nhẹ kéo Nguyệt đứng lên ṿng hai tay ôm lấy cái eo thon đầy gợi cảm của nàng. Hai mặt kề nhau, Đức không tự chủ được nữa, hôn Nguyệt đắm đuối. Nguyệt cũng hôn trả Đức nhưng sau khi Đức lại hôn th́ Nguyệt giơ tay ngăn:

 

“Thôi anh! Em cũng không tự chủ được khi ngồi bên anh. Nhưng chúng ta hăy dành những ân ái này cho ngày chúng ta sống chung với nhau nếu chúng ta có cái diễm phúc đó. Anh đồng ư với em không?”

 

Dĩ nhiên, Đức phải đồng ư.

 

***

 

Thời gian trôi như những áng mây trắng trên bầu trời thanh quang. T́nh yêu của Đức với Nguyệt càng ngày càng mănh liệt nên Đức đă ra khỏi cơn khủng hoảng với Hằng hồi nào không hay. Chính Đức cũng nhận ra điều đó và càng tạo dịp gặp gỡ Nguyệt để quên đi tất cả những đau buồn với Hằng. Mặt mày Đức tươi sáng, sức khoẻ bỉnh phục tự nhiên, quên hẳn rượu và thức khuya, yêu đời hơn trước làm bạn bè Đức mừng cho Đức.

 

Nguyệt, trái lại, nàng không lợt lạt với Đức nhưng nàng chưa nói quyết một lời là dâng cả trái tim cho Đức, điều hệ trọng Đức đang phải kiên nhẫn chờ. Hai người vẫn đi ăn, đi chơi với nhau, đi tắm biển, ngồi thuyền buồm dạo quanh hồ, vào thư viện mượn sách đọc, đi nghe ḥa nhạc, đi coi hoa Anh đào nở, coi những vườn bạt ngàn hoa hồng, cẩm chướng, cúc vạn thọ v.v...

 

Có lẽ đă sáu tháng từ ngày quen nhau, một buổi tối, sau khi đi ăn, Đức đưa Nguyệt về lại nhà nàng. Đức theo Nguyệt vào nhà. Nguyệt xin phép đi thay bộ đồ mặc nhà trong khi Đức cho đĩa chạy một bản nhạc t́nh Pháp quen thuộc “Si je t’aime”. Khoảng mấy phút, Nguyệt trở ra, đứng trước mặt Đức. Nguyệt mặc một cái negligee mầu hồng, cổ và vai hở, áo thả xuống ngang đùi, đôi chân thon dài vô cùng quyến rũ. Mái tóc Nguyệt buông xơa trên đôi bờ vai tṛn nhỏ, đôi môi hồng hé mở vừa để lộ hàm răng ngọc nhoẻn một nụ cười thật xinh.

 

Đức trố mắt nh́n, cứ ngỡ là trong mơ. Nguyệt cười nhẹ bảo:

 

“Nh́n em ǵ mà nh́n kĩ thế?”

 

Đức tiến đến bên Nguyệt:

 

“Bông hồng nhung của anh, em làm anh chết mất thôi! Sao em đẹp thế này! Anh không biết kiếp trước đă tu như thế nào mà kiếp này có em. Anh cám ơn em nhiều lắm, Nguyệt ạ.”

 

Rồi Đức qú xuống, nắm lấy hai bàn tay Nguyệt trịnh trọng hôn. Nguyệt khẽ kéo Đức đứng lên:

 

“Bồng em đi! Thuở bé mẹ và cha bồng em, nay cha mẹ không c̣n, anh bồng em để em nhớ lại cái cảm giác ngày xưa, nhé anh!”

 

Đức bế gọn nàng trên tay, đi ṿng xung quanh căn pḥng. Nguyệt ṿng tay ôm quanh cổ Đức, Đức đi như trong cơn mê, hai ṿng, ba ṿng. Bản nhạc từ đĩa vẫn tiếp tục, giọng đài các của Sylvie Vartan:

 

Si je t’aime, la vie est plus belle

 

Si je t’aime, la vie est une rose

 

Je trouve du bonheur que je rêve

 

Je trouve du plaisir dans ton coeur...

 

Nguyệt bảo:

 

“Thôi, bỏ em xuống sofa rồi ngồi nghỉ. Nếu có người đàn bà nào nh́n thấy anh bồng em thế này, bà ta có đau ḷng không?”

 

“Bông Hồng Nhung của anh! Thế em vẫn không tin anh đă li dị và hiện độc thân à? Anh đâu nói dối em!”

 

Khoảng 10 giờ, Nguyệt bảo Đức về. Đức đ̣i ở lại nói chuyện suốt đêm nhưng Nguyệt bảo phải về ngủ kẻo mệt.

 

Khoảng 11 giờ trưa hôm sau, thứ bảy, Đức đến đưa Nguyệt đi ăn. Ăn xong Đức thuê thuyền buồm để chở Nguyệt dạo chơi trên hồ. Chủ cho thuê thuyền đă trao cho Đức một cuốn sách nhỏ chỉ dẫn cách trương buồm. Sách bảo sao, bạn cứ làm theo sự chỉ dẫn rồi sẽ quen, thuyền nhẹ, có lủi vào bờ cũng không sao. Nguyệt ngồi cầm bánh lái, sách cũng chỉ dẫn, cho thuyền đi thẳng. Khi gió đột nhiên ngưng th́ nhấn nút cho máy chạy. Lúc đầu, Đức hơi lúng túng v́ chưa quen, nhưng chỉ sau nửa giờ, Đức đă thạo với cách trương buồm, buồm bọc gió và chậm răi đi trên hồ. Đức nằm cạnh Nguyệt nh́n trời, nh́n mây, gối đầu lên đùi Nguyệt trong khi Nguyệt vẫn bẻ bánh lái.

 

“Anh hạnh phúc quá! C̣n em sao? Nói anh nghe đi!”

 

Nguyệt cúi xuống hôn lên trán Đức, hôn cả mái tóc ḷa xoà v́ gió thổi:

 

“Em cũng thế. Em hạnh phúc lắm. Em yêu anh.”

 

“Thế th́ chúng ta sắp xếp để làm đám cưới nhé. Em đồng ư không?”

 

Nguyệt không nói chỉ gật đầu. Đức vít đầu nàng xuống t́m môi nàng nhưng nàng ngửng lên.

 

“Để em cầm bánh lái kẻo thuyền đâm vào bờ!”

 

“Cho nó đâm đi. Em nằm xuống đây với anh!”

 

Trong khi Nguyệt vẫn c̣n cố cầm tay lái th́ Đức kéo nàng úp mặt trên ngực chàng. Cả hai cười ngặt nghẽo.

 

Chiều đă muộn, mặt trời lặn sau dẫy núi xanh. Những áng mây hồng pha tím c̣n vướng vít trên những cành cây xanh thẫm đu đưa trong gió. Không gian lờ nhờ tranh tối tranh sáng. Vài ba chiếc thuyền trở về bến, những ngọn đèn lưu li trên thuyền, trên cột buồm được bật lên óng ánh thật đẹp. Tiếng hát từ một máy cassette vang trên mặt hồ. Ở một góc hồ, cạnh một lùm cây, có hai người không c̣n ư niệm ǵ về không gian và thời gian. Họ đă trộn lẫn với bóng đêm và ḥa tan vào nhau.

 

o0o

 

 

 

Ba tháng sau đó, Đức và Nguyệt ra ṭa thị chính thành phố Conroy làm giấy hôn thú.

 

Một tiệc cưới đơn giản - theo ư Nguyệt - được tổ chức trên chiếc du thuyền nhỏ, Đức và Nguyệt chỉ mời vài ba chục người bạn thân. Lễ trao nhẫn và tiệc tiếp tân vào một buổi chiều đẹp, thứ bảy, con thuyền trôi chậm chậm trên con sông nhỏ, êm đềm. Có rượu khai vị Martini, champagne, vang trăng thung lũng Napa, trứng cá caviar của Nga và thức ăn do nhà hàng Việt nổi tiếng tiệc cưới cung cấp. Có khiêu vũ với một ban nhạc nhẹ nổi tiếng The Moon. Cuộc vui chấm dứt vào lúc 12 giờ nửa đêm, khách lên bờ ra về c̣n cô dâu chú rể có tài xế xe Limo lái đến khách sạn 5 sao “The King and Queen”. Một pḥng ngủ vô cùng tráng lệ đă được dành sẵn. Trưa hôm sau, tài xế lại lái xe đưa Đức và Nguyệt ra phi trường đi Hawaii hưởng tuần trăng mật một tuần.

 

Đức ngụp lặn trong hạnh phúc. Cuộc sống vợ chồng của Đức và Hằng khi xưa kể là thơ mộng nhưng không thể so sánh với những ǵ Đức đang hưởng bên Nguyệt.

 

o0o

 

Mùa thu này là chẵn một năm Đức và Nguyệt làm đám cưới.

 

Chiều hôm đó, sau cơm tối, hai người ra vườn sau ngồi dưới dàn bông giấy đón trăng lên, cái thú đă có từ ngày cưới.

 

Đă cuối hạ, cái nóng cũng giảm bớt để sắp sửa đón những làn gió heo may đầu mùa cùng những ngày không có ánh nắng. Bầu trời làm như thấp xuống với những đ́nh mây xám giăng phủ, tạo cho cảnh vật một mầu bàng bạc, nhờ nhờ, mơ hồ nhất là những vùng gần biển.

 

Nguyệt đặt hai tách trà trên chiếc bàn tṛn, hai bên là hai cái ghế cho Đức và nàng.

 

“Đêm nay cũng phải 11 giờ mới có trăng đấy em!” Đức bảo Nguyệt lúc Nguyệt đặt hai tách trà.

 

“Chắc em không chờ được đến giờ đó để ngắm trăng đâu. Tối nay em buồn ngủ quá.”

 

“Đêm qua em ít ngủ phải không?”

 

Nguyệt lườm Đức một cái lườm dài, giọng nũng nịu:

 

“Tại anh đó.”

 

“Tại anh mà cũng tại em.”

 

“Sao lại tại em?”

 

“Tại em đẹp, Bông Hồng Nhung của anh! Em lại ngoan làm anh yêu em không chán...”

 

“Hứ......Anh cũng phải giữ ǵn sức khoẻ của anh đấy. Dạo này anh lười thể dục, hơi mập ra.”

 

“Cám ơn em đă nhắc. Từ ngày mai, sau khi tan sở, chúng ta cùng đi đến pḥng tập thể dục tập chung rồi về một lượt. Em đồng ư không?”

 

“Đồng ư.”

 

“Bữa nào không muốn ăn cơm nhà th́ chúng ta đi ăn ngoài. À Bông Hồng Nhung, có điều này anh chưa nói với em.”

 

Nguyệt bật cái ghế xếp cho ngả ra, nằm duỗi dài trên ghế:

 

“Điều ǵ vậy anh?”

 

“Hai tuần nữa tức mồng mười tháng sau anh phải đi công tác cho công ti khoảng một tuần.”

 

Nguyệt nhỏm lên:

 

“Anh đi măi đâu?”

 

“Puerto Rico.”

 

“Xa vậy anh?”

 

“Puerto Rico là gần. Trước kia có lần anh c̣n đi Âu Châu, Phi Châu, Hồng Kông nữa. Vả lại xa gần bây giờ có máy bay phản lực đâu thành vấn đề.”

 

Nguyệt không nói thêm nhưng có chiều suy tư. Lát sau, Nguyệt nói:

 

“Sao anh không xin đi những nơi gần trong nước rồi lái xe đi, khỏi đi máy bay?”

 

“Em không muốn cho anh đi máy bay sao?”

 

Nguyệt gật đầu. Đức bảo:

 

“Không sao đâu em. Cả năm nay anh mới đi cho công ti một chuyến. Máy bay bây giờ an toàn lắm. Em an ḷng ở nhà, một tuần là anh trở về với em.”

 

o0o

 

Nhưng Đức không bao giờ trở về nữa!

 

Chiều hôm ấy, trong phi cảng quốc tế New York, ngay trước những bàn giấy bán vé của hăng East-West Airline, người bu đông nghẹt. Đó là thân nhân các hành khách đi chuyến bay 241 của hăng này sáng nay lúc 10giợ35. Chiếc Airbus302 đang ở độ cao 12,000 feet với tốc độ nhanh th́ xẩy ra tai nạn. Phi cơ bốc cháy rồi lao xuống biển Caribbean. Cả thảy 185 hành khách và 8 nhân viên phi hành đoàn không một ai sống sót. Đó là chuyến Đức đi Puerto Rico công tác cho hăng.

 

Nguyệt được tin dữ vào lúc xế trưa từ cú phôn của hăng máy bay. Nàng tất tả đến văn pḥng hăng EastWest Airlines tại phi trường chỉ kịp dặn cô bạn đồng sở là nàng có việc khẩn cấp.

 

Hơn một trăm người, rồi hơn hai trăm người bu đông đặc lấy dẫy văn pḥng có hàng dẫy T.V. thông báo tin tức về những hành khách ngộ nạn trong chuyến bay 241. Người ta ngó lên màn ảnh để đọc tên, hi vọng không nh́n thấy tên người nhà ḿnh. Nhưng không, sự thực phũ phàng là cả chuyến bay đă không c̣n một ai sống sót.

 

Nhiều người ôm nhau khóc nức nở, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Một bà cụ gào lên trong đau đớn:

 

“Bill, con không thể chết. Con phải sống với mẹ con ơi! Bill! Bill! Trời ơi con tôi! Thiếu Bill làm sao tôi sống được?”

 

Nguyệt rũ ra ở một góc pḥng, hai tay ôm mặt, chiếc mùi-soa đẫm nước mắt. Cạnh Nguyệt là Lisa, cô bạn đồng sở, ngồi ôm lấy Nguyệt. Lisa đă nhanh chân chạy theo Nguyệt xuống Parking và lái cho Nguyệt vào phi trường sau khi nghe Nguyệt thảng thốt kêu lên có emergency.

 

Bà cụ vừa năy gào thét đă rồi xỉu, một người đàn bà trẻ khác cũng xỉu, nằm xoài ra sàn. Người ta gọi xe “Ambulance” đến, chở đi bệnh viện cứu cấp. Những đứa trẻ nghe tin cha, mẹ không về nữa ̣a lên khóc thảm thiết. Bất cứ ai nh́n thấy cảnh này cũng mủi ḷng. Tin tức loan báo nhà chức trách đang cho thợ lặn xuống t́m cái hộp đen đưa lên để t́m hiểu nguyên nhân tai nạn. V́ khủng bố hay v́ máy bay trục trặc?

 

Măi đến sẩm tối, Nguyệt mới chịu cho Lisa đưa về nhà. Lisa bảo đưa Nguyệt đi ăn nhưng Nguyệt nói không đói. Lisa ngồi gọi điện thoại cho bạn bè cùng sở để họ biết đến thăm Nguyệt. V́ mệt quá, Lisa phải về nhà nghỉ ngơi, ăn uống nhưng dặn Nguyệt cần chi cứ gọi nàng.

 

Nguyệt nằm vật trên giường như cái xác không hồn. H́nh ảnh Đức, rồi h́nh ảnh Tiết, một tai nạn xe hơi sau khi chung sống với Nguyệt mới được tám tháng, lần lượt hiện ra như cuốn phim của dĩ văng. Dĩ văng đau buồn! Dĩ văng tang tóc. Đă hai người thân yêu nhất đời bỏ Nguyệt ra đi. Đă hai lần xây dựng cuộc đời mà Trời già độc địa không buông tha Nguyệt. Nguyệt biết làm sao?

 

Cái remote ở ngay tầm tay, Nguyệt nhấn nút. H́nh ảnh chiếc phản lực cơ chuyến bay 241 cháy, đâm đầu xuống biển lại hiện lên rơ ràng từ một cuốn video của người địa phương, nơi xẩy ra tai nạn, chụp được. Nguyệt không dám nh́n nữa, tắt máy.

 

“Anh, em vẫn măi măi yêu anh như thời gian qua, như ngày mới gặp.” Nguyệt úp mặt vào chiếc gối đă đẫm nước mắt, rên rỉ, “Không có sức mạnh nào có thể cướp đi t́nh yêu của chúng ta cho nhau, anh nhé! Em sẽ may một cái áo ngủ mới, mầu hồng, thiệt đẹp, riêng để nhớ đến anh. Bông Hồng Nhung sẽ măi măi là của anh, nhé anh!”