Thương tiếc

 GS Nguyễn Văn Thành

Ôi cát bụi tuyệt vời ...

      

lê trân

14/11/2008

 

  

    Vẫn biết bụi đất một mai sẽ trở về đất bụi.  Vẫn biết nơi đến, chốn về như nhau : tất cả chỉ là phù du, vô nghĩa. Nhưng sáng nay khi mở e-mail, tin Anh Thành vừa mất lúc 8 giờ, 14/11/2008 vẫn làm tôi bàng hoàng ...

    Mới thứ tư tuần trước (5/11/08), sáng, điện thoại thăm anh ở bệnh viện, anh cho biết trưa nay anh sẽ trải qua một cuộc giải phẫu lần chót, mong rằng sẽ tốt đẹp. Tôi định hỏi thêm về sức khỏe của anh, anh cười : "T́nh trạng vẫn thế, từ ngày nhập viện ḿnh không ăn uống ǵ cả, chỉ được truyền "nước biển". Anh xoay  ra hỏi : "Anh khỏe mạnh thế nào ? Chị DT khỏe không ?" Tôi báo cho anh biết, trưa nay tôi có hẹn với bác sĩ chuyên về "RYTHMOLOGIE" v́ "con tim ḿnh" cứ thích nhảy "Lambada", không chừng cũng phải qua một cuộc phẫu thuật. Sau đó tôi và anh cùng hẹn sẽ gặp nhau một ngày nào đó ... khi sức khỏe (của nhau) b́nh phục, như anh thường rủ tôi sang Thụy sĩ hàn huyên cùng anh.

    Tôi, sau khi "được" chẩn bệnh, bác sĩ cho biết không cần phải giải phẫu để "khắc phục" điệu "Lambada", chỉ cần điều trị bằng thuốc th́ đâu lại vào đấy.

    Mừng cho tôi, nhưng lại khắc khoải cho anh.

    Mới hôm qua, tôi điện thoại vào bệnh viện thăm anh, hy vọng sẽ nhận được tin lành, nhưng ái nữ của anh cho biết, anh hiện c̣n chưa tỉnh hẳn, tuy vậy tôi vẫn mừng, nghĩ rằng cuộc giải phẫu thành công, bây giờ là hy vọng, đợi khi anh tỉnh dậy, sẽ b́nh phục và anh lại tiếp tục "lao động" trí óc như xưa.

    Thế mà ... "Cái hẹn" của chúng ta lại không bao giờ thực hiện được nữa ... Anh vừa ra đi về Nhà Cha.

    Phải chăng trong ḷng Anh, “từ vực sâu nghe lời mời đă dậy” đang mong chờ một điều ǵ đó thâm sâu hơn, cao quư hơn những ǵ tầm thường đang cuốn hút hạt bụi xoay ṿng trong cơn lốc đảo điên của trần thế !

     Tâm hồn Anh đă nghe được lời mời gọi thiêng liêng nào đó.  À, th́ ra cát bụi mệt nhoài sau những chuỗi ngày "mặt trời soi một kiếp rong chơi" sau những tháng năm ḥa ḿnh vào những "tiếng động gơ nhịp không nguôi" cuộc đời, sau "bao nhiêu năm làm kiếp con người" Anh bỗng chợt nhận ra thiếu vắng một cái ǵ đó trong cuộc sống.  Hạt bụi nhỏ bé như giọt sương mai được mặt trời soi sáng để rồi trái tim khát khao tin yêu thổn thức "xin úp mặt bùi ngùi, từng ngày qua mỏi ngóng tin vui".

    Ngay khi c̣n sống, con người đă mang trong ḿnh sự chết, v́ thế mà con người sẽ phải chết. Chết là một kết thúc của ta trong cuộc sống này, và mọi cái ta sở hữu cũng đều chấm dứt. Thật là một tư tưởng cay đắng cho những ai chỉ biết vui hưởng của cải trần gian, nhưng lại là một viễn tượng đáng khát vọng cho những người sống cơ cực (x. Hc 41, 1).

    Kiếp người cứ mải chạy theo những nhu cầu của xă hội :  nhà cửa, xe cộ, tiền tài, sự nghiệp của ḿnh, tương lai con cái …

    "Bao nhiêu năm rồi c̣n măi ra đi

 Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt .." *

    Rồi mỏi mệt nhắm mắt xuôi tay mới chua chát nhận ra rằng “đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng”, và đôi tay đó đă bóp chết bao kiếp người trong những nhu cầu tầm thường.

    Đi mà "chẳng biết nơi nào là chốn quê nhà", đi mà không biết ḿnh sẽ đi đâu, sẽ đến nơi đâu ?

   

    Hàng năm Giáo Hội Công Giáo dành tháng mười một, tháng nằm giữa mùa Thu - mùa lá vàng để cầu nguyện cho các người quá cố, Anh đă ra đi giữa mầu sắc rực rỡ của lá thu vàng điểm thêm những vùng lá đỏ ối để về Nhà Cha, cuộc sống bây giờ sẽ không c̣n là phù du vô nghĩa, không c̣n là những tiếng kêu tuyệt vọng từ đáy vực sâu mà là những tiếng kêu ngạc nhiên hoan lạc, những bản t́nh ca bất tận ca ngợi t́nh yêu Thiên Chúa bao la. : Anh đă sống trong Thiên Chúa là sống để yêu - Anh đă sống trong thời gian là yêu để sống

   

    Ôi T́nh Chúa yêu Anh thật tuyệt vời !

   

    Con người được sinh ra từ bụi đất nhưng con người không bằng bụi đất v́ con người có hơi thở và hơi thở này là hơi thở Sự Sống của Thiên Chúa, đến từ Thiên Chúa. Hạt bụi được hóa kiếp là nhờ t́nh thương của Thiên Chúa. V́ nếu không, muôn đời hạt bụi vẫn c̣n măi măi là hạt bụi. "Đức Chúa là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật." (St 2,7)

   

    Ôi cát bụi tuyệt vời !

   

    Cuộc đời con người chúng ta xuất thân từ bụi cát, một cách vô t́nh cứ để mặc cho ḍng đời cuốn trôi không biết đâu là bến, đâu là bờ, đâu là núi cao, đâu là vực thẳm, để rồi cuối cùng cảm thấy mệt nhoài. Tuy nhiên, tự trong thâm sâu, một lời mời gọi không ngừng vang lên khiến cho hạt bụi dừng chân, Anh khắc khoải lên đường đi theo "tiếng gọi" bỏ lại sau lưng thân phận bọt bèo của kiếp người.

   

    Vâng, Chúa ơi ! Mặc dù “trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ” nhưng Anh biết vinh quang Thiên Chúa th́ vô biên không bút mực nào tả xiết, Anh đáp lại lời mời gọi của Chúa khi "Hạt bụi nào ḥa kiếp thân tôi ..." th́ hôm nay Anh được hội ngộ với Chúa. Hạnh phúc ngất ngây ở bên Chúa khi được mạc khải vẻ huy hoàng rực rỡ của Chúa, khiến Anh thật sự đă quên mất đường về. Ở đây không có cảnh “ta về lại nhớ ta đi” nữa !

   

    Năm 2007 vế Việt Nam, được biết rơ thêm những công tŕnh Anh đă làm : thiết lập những Trung tâm điều trị các trẻ em tự bế ở Saigon và Hà Nội. Ngoài ra Anh c̣n mở ra nhiều khóa học đào tạo các chuyên viên chăm sóc và điều trị các trẻ em tự bế.

    Những công việc Anh thực hiện cho quê hương cho dân tộc, quả tuyệt vời !

   

    Không hẹn mà gặp, chúng ta đă gặp nhau ở Saigon, hôm đó Anh đă chẩn bệnh cho một cháu trai do tôi dẫn đến. Cháu lên bốn, thân thể phát triển b́nh thường, nhưng không nói được. Sau khi chẩn bệnh, Anh cho biết bệnh t́nh của cháu không có ǵ nghiêm trọng, chằng qua là cháu "lười nói". Sau đó Anh giới thiệu qua trường dành cho các trẻ em tự bế ở Gia Định. Giám đốc trung tâm là học tṛ của anh. Nhờ Anh, cháu Khang đă nói được b́nh thường, mang niềm vui, hạnh phúc cho bố mẹ và gia đ́nh.

    Không chỉ duy nhất cháu Khang, đă có hàng trăm cháu nhờ phương pháp trị liệu của Anh đă khỏi bệnh.

    Hiện nay ở VN số trẻ em bị chứng bệnh tự bế rất là nhiều, các em đang cần đến Anh để Anh đào tạo thêm nhiều chuyên viên điều trị.

    Thứ tư tuần trước, điện thoại cho Anh, tôi đă nói : "Anh c̣n phải tiếp tục "lao động" !

     Một người yêu đất nước, hăng say đóng góp cho sự thăng tiến của dân tộc trong các  lănh vực văn hóa, xă hội, giáo dục như Anh. Sao anh bỏ cuộc sớm thế!

   

    Bây giờ Anh không c̣n phải "...đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt"

    Chúa đă "thương gọi Anh về ..."

    Về đi ... Anh Thành !

   

    Cảm ơn Anh về những đóng góp Anh đă hiến cho đời, cho người.

   

    Anh Thành, hăy nghỉ yên, người con yêu của Chúa !

 ____________________

 

* Trích Cát bụi - Một cơi đi về  (Trịnh Công Sơn)