Suy nghĩ về những ngày sống trong tù

 

Đ̣an Thanh Liêm

 

       Sức chịu đựng của con người th́ có giới hạn. Tôi thật sự khổ tâm kinh khủng trong hai năm đầu ở trong tù. Tôi cảm thấy vô vọng và bất lực.Trong lúc c̣n ở biệt giam trong pḥng tối, ít khi tôi ngủ yên giấc. Tôi chẳng c̣n thấy được một niềm vui nào trên cơi đời nữa. Đây quả là thời gian đen tối nhất trong đời tôi.

 

       Nhưng lần hồi tôi cũng thóat khỏi được cơn khủng hỏang nội tâm này.Đó là nhờ nơi một số bạn cũng là tù nhân chính trị như ḿnh. Tôi lấy lại được niềm phấn khích về họat động xă hội, lập kế hoạch hành động trong tương lai của ḿnh. Với tuổi đời chồng chất, tôi sẽ chủ yếu dành nỗ lực cho những họat động về văn hóa xă hội, hơn là về chính trị. Chắc chắn là tôi có thể làm cố vấn hỗ trợ cho các anh chị em trẻ trong lănh vực chính trị; nhưng bản thân ḿnh, th́ tôi thích giữ khuôn mặt ẩn khuất trong cuộc sống công cộng.

 

       Niềm mơ ước đó thực sự đă nâng đỡ tinh thần cho tôi trong cuộc thử thách lâu dài này. Tôi rất cảm kích v́ sự âu yếm và liên đới của bà con và bằng hữu dành cho ḿnh trong những ngày tháng đằng đẵng này. Và tôi cũng thấy nực cười với sự thể là các người cầm giữ tôi đă quảng cáo về tôi khiến cho dư luận ở trong cũng như ng̣ai nước đều chú ư đến vụ kiện này.

 

       Đúng như tục ngữ có câu : “Trong cái rủi lại có cái may”. Cái nghịch cảnh này đă đem lại điều hay là khiến cho công luận chú ư đến và hỗ trợ cho công việc làm của tôi.

 

       Vào lúc tôi viết những ḍng chữ này, th́ tôi đă sống đến 66 tháng trong nhà tù, kể cả 10 tháng trong pḥng biệt giam. Mà tôi không có sự óan ghét hay hận thù nào đối với người cộng sản cả. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho họ. Bởi v́ tôi xác tín đối với cái chính nghĩa của cuộc tranh đấu bất bạo động cho Phẩm giá và Quyền Con người. Và tôi đă không buồn khổ vô ích trong khi ở tù như thế này. Tôi vẫn c̣n lạc quan và tin tưởng nơi tương lai tươi sáng của dân tộc Việt nam chúng ta./

 

 

 

       Viết tại Hàm Tân, tháng Mười 1995