|
Nắng về
|
Thơ Phan Nhật Tân
|
Nắng về
Hôm nay thứ sáu mưa vừa đủ Cho lòng ai nhớ nắng bâng khuâng Gởi chút mù sương lên phố nhỏ Gọi nắng về đây chớ ngại ngần
Hôm xưa mây vẽ đường ra biển Không thích mùa đông nên chẳng về Rủ mùa thu muộn đi tìm gió Trễ rồi đi lạc mãi ngoài kia
Biết có ai chờ nên chẳng vội Hôm nay nghe nhắn sắp vào xuân Cũng muốn về thăm qua lối cũ Nào biết hoa xưa đã úa dần
Thôi nhé hong khô hồn thấm lạnh Thay màu cho lá cũ thêm xanh Trải chút vàng thơm lên mái ấm Rủ bầy chim đến hót trên cành
Sao cứ ngồi im giữa phố dài Men nồng chỉ kéo cơn buồn lại Đâu thể nào thay được nắng mai
Sẽ chẳng bao giờ
Dường như rất mơ hồ Những gì không thể nói Đã lắng thành hương thơ Trong mắt nhìn vời vợi
Không phải là xa lạ Mà nghe như hững hờ Cũng chẳng là thân thuộc Nên chi đành ngu ngơ
Rồi cũng sẽ quen đi Như chút gì cần thiết Dù sẽ chẳng bao giờ Chỉ một mình ta biết
Ngày cũ, bây giờ
Chiếc bàn bên cửa sổ Góc quen anh vẫn ngồi Hoa tháng năm vàng rực Giọt nắng còn đang rơi
Vòm cửa cong thuyền mắt Những hạt lá thì thầm Hàng me xanh ngõ phố Rọi lên từng khoảng im
Có buổi sáng ngoài kia Trên những hành lang cũ Màu áo em hôm nào Hôm nay còn nhớ rõ
Tiếng người qua vuông sân Đậm đà hơn khói thuốc Giọng cười ai trong veo Rộn ràng trăm tiếng guốc
Màu trời xanh quá đỗi Khi không mà ngẩn ngơ Chưa khi nào yên tĩnh Nhớ em hơn bây giờ
Mắt em
Phải chăng là mắt em Sao nghe hồn hậu quá Bóng cây dài trên đường Gió nghiêng từng cánh lá
Đêm đi sâu vào phố Hơi lạnh càng cao thêm Khoảng sáng trên vòm cửa Nâng hồn nhẹ bay lên
Môi cười em rất ngọt Màn đêm đẫm ướt vai Trong mắt nhìn sâu thẳm Anh mơ giấc ngủ dài
Trên tháp cao nhà nguyện Niềm thinh lặng đã đầy Tưởng chừng như khẽ động Sẽ thành tiếng chuông bay
Sự thật
Khi em nhìn anh Không phải chỉ nụ cười trong mắt Không phải chỉ bàn tay trong bàn tay nói thật Có cả tấm lòng yêu thương Những lời ngọt mật Đọng lại tiếng thời gian Và cả những gì đã mất Ôi! có bao giờ bay đi trong không gian Khi em nhìn anh Bằng sự thật
Giao thừa
Giao thừa sương thấm lạnh Hai vai trĩu tháng ngày Gió chừng buồn năm cũ Nên trở giấc heo may
Đìu hiu bao quán trọ Lữ khách ngẩn ngơ gì Đêm dài xanh mắt lệ Sầu ai vương lên mi
Cành mai chưa kịp nụ Hay đợi gió xuân qua Vì sao mà đến muộn Để buồn bao nhiêu hoa
Chuôi sao vừa khuất bóng Chìm sâu tận đáy lòng Tiếng cười ai rất nhẹ Khua động gió ngoài song
Ô sao trời lặng quá Không gnhe đêm ngỏ lời Dường như trong im vắng Có tiếng thời gian rơi
Hãy bước lên đời anh
Hãy bước lên đời anh Nếu chân em chẳng ngại phong trần Bao tháng năm làm thân ốc biển Chỉ mong cả đời là những ngày xuân
Hãy bước lên đời anh Nếu em nghe biển và trời tâm sự Đâu phải đại dương thèm làm cơn sóng dữ Bởi cánh buồm chưa mở lối xuân sang
Hãy bước lên đời anh Nếu em nghe trời trở gió lá thu vàng Em có biết sầu chi cây trút lá Cây đứng lặng hai hàng Chiều nay em hãy về nơi cũ Nghe núi rừng kể chuyện quan san
Hãy bước lên đời anh Nếu em thấy môi cười gượng gạo Không phải nắng mưa phai màu áo Tóc chẳng còn xanh Mà nụ cười vẫn còn màu đỏ trái tim anh Em cũng biết Thời gian không tưởng tiếc Chỉ có chúng ta thương xót trái tim mình
Hãy bước lên đời anh Nếu chân em chẳng ngại phong trần
Em gặp lại anh
Em gặp lại anh Bên cánh cửa đời hiu hắt bóng Năm tháng tình yêu đốt lòng anh cháy bỏng Những tro tàn ước mộng Vì đâu ngun ngút khói chiều bay Yêu em trời cao thêm xanh bóng mây Khi nhớ thuơng hồn đã dâng đầy
Em gặp lại anh Đây vách ngăn cuộc đời có thật Xin lặng yên như những gì đã mất Kỷ niệm mãi mãi không lời Đôi mắt ngó nhau tưởng chừng thiên thu Ôi những đợi chờ chồng chất Hãy mừng vui đi em ta còn nhau
Em gặp lại anh Mùa xuân chờ bên vườn mai Gió về từ đêm trước Những hẹn hò như mơ ai ngờ được Bởi nhớ nhung đã đưa những con đường lại gần Bởi nhớ nhung đã hong tình nồng nàn Nụ cười là giọt lệ hóa thân Trên phố đìu hiu em nghe lòng mình nắng ấm Bên song cửa cuộc đời Tiếng ca mắt em ru hồn anh tròn mơ
Không đê`
Đâu thuở lên rừng chôn cổ kiếm Vùi quên chí cả giữa ngàn mây Áo tơi đắp đổi đời du tử Trần ai thử thách cuộc lưu đày
Đêm tê đất lạnh lưng đồi gió Trò chuyện cùng sao hẹn đỉnh trời Lần trang sử cũ đau lòng nước Xót người tan tác tuổi đôi mươi
Núi cổ cây già sương buốt mặt Ngày mưa đất sũng vóc xanh xao Đường trơn oằn gánh buồn tre nứa Gỗ chuyển về xuôi gió nghẹn ngào
Trăm dặm đồng hoang không bóng nhạn Buồn đau khoai sắn cũng khô cằn Lũng vắng ma thiêng hờn cố quận Bạt ngàn nước lũ cuốn băng băng
Vời nắng ngang trời đôi lúc hỏi Đàn chim ngày ấy có qua đây Khi về xuân có bên thềm cũ Mây xanh tóc trắng dấu hao gầy
Chao ơi gió gọi sầu quan tái Mong gì trên bến nước lênh đênh Bè thưa buồm rách lưng chèo gãy Ngồi ngủ mà mơ sóng Thái bình
Đất lạ trời xa thân lãng bạt Đầu sông vang tiếng hát Kinh Kha Tàn năm gió rít ngoài sông Dịch Quạnh quẽ mây bay nỗi nhớ nhà
Ừ nhỉ một mình ta viễn khách Cùng trời cuối đất những hư không Hỡi ơi tay ngọc đừng nâng cốc Chẳng uống chi ta chén rượu nồng
Thêm
Thêm một giây vào một ngày trời Tháng năm dài mải miết rong chơi Có khi nào dừng chân nhớ đến Một sát na quyết định cuộc đời
Khi dấu chấm đặt lên thời gian Tương lai xanh quá khứ úa vàng Có giữ được trọn đời hiện tại Bởi vì đâu mà nắng mênh mang
Như những khi chìm vào khoảng không Nỗi lắng im trút xuống trong lòng Mới hiểu chẳng dễ gì kham nhận Niềm tịch liêu bàng bạc bên song
Hồi niệm
Có những điều không thể gọi tên Chẳng phải vui cũng chẳng phải buồn Cứ lặng lẽ thêm cùng trống vắng Giữa mênh mang của một hoàng hôn
Ngày cuối năm thời gian chậm trôi Mưa bên đây nắng bên kia đồi Trời như cũng cố chia cho vẹn Những tấm lòng mong đợi hai nơi
Như dừng chân giữa một sân ga Có một nơi nào đó là nhà Dù có bước trên đường tàu lạ Vẫn thấy lòng chưa thể rời xa
Người ngồi soạn hành trang đời mình Một góc trời vẫn thấy chông chênh Đã vứt bỏ dần bao định mệnh Để ngẫu nhiên vào cuộc đăng trình
Bỗng thấy mình tan trong khoảng không Bụi thời gian năm tháng chất chồng Khi tất cả như là ánh chớp Vạch giữa trời mây mãi ruổi rong
|