Liên lạc Nhân Văn

Đại Học Nhân Văn. Tập San Nghiên Cưu Nghị Luận Định Hướng. Đại Học Hè & Tuần Lễ Xă Hội

Đối Thoại và Ḥa B́nh

Assise 2002 : "Serviteur de ceux qui sont dans le besoin"
Témoignage de Geshe Tashi Tsering

 

Geshe Tashi Tsering, représentant du Dalạ Lama en Grande Bretagne a prononcé de bref témoignage lors de la Journée de prière pour la paix à Assise, le 24 janvier 2002. Une trentaine de représentants du Bouddhisme étaient présents à la rencontre.

Témoignage de Geshe Tashi Tsering

"Puissè-je devenir à chaque instant, maintenant et toujours, un protecteur de ceux qui sont sans protection, un guide pour ceux qui ont perdu leur chemin, un navire pour ceux qui doivent franchir les océans, un pont pour ceux qui doivent traverser les fleuves, un sanctuaire pour ceux qui sont en danger, une lampe pour qui a besoin de lumière, un lieu de refuge pour ceux qui ont besoin d'un abri, le serviteur de ceux qui sont dans le besoin.

"Pour toute la durée de l'espace, pour tout le temps ó les êtres humains demeureront, jusque là, puissè-je rester moi aussi et vaincre les détresses du monde".

 

«Làm nô bộc cho những ai ở trong t́nh huống khốn quẩn »

 

Ngài GTT, đại diện của Đức Đạt Ma ở Anh quốc, đă đọc một bài chứng từ vắn gọn, trong Buổi Lễ Cầu Nguyện cho Ḥa B́nh Thế giới được tổ chức ở thành phố Assise, Y,Ù vào ngày 24 tháng Giêng năm 2002. Cũng có độ 30 thành viên đại diện Phật Giáo đă có mặt trong buổi lễ gặp gỡ ấy.

 

Sau đây là nội dung bài chứng từ của Ngài GTT :

Ước ǵ trong mỗi khoảnh khắc, hiện bây giờ và măi măi về sau, tôi có thể :

-         làm người bênh vực cho những ai không được  bênh vực,

-         làm người đưa đường chỉ lối cho những ai đă đánh mất con đường của ḿnh,

-         làm một con tàu, cho những ai đang phải vượt qua trùng dương,

-         làm một nhịp cầu, cho những ai phải băng qua ḍng sông,

-         làm một cung đền thần thiêng, bất khả xâm phạm cho những ai đang gặp hiểm nguy,

-         làm một ngọn đèn, cho những ai đang cần ánh sáng,

-         làm một nơi nương tựa, cho những ai đang cần chốn trú ẩn,

-          làm một người nô bộc sẵn sàng phục vụ, cho những ai ở trong t́nh huống khốn quẩn.

Bao lâu và ở nơi nào, con người c̣n đang phải hiện hữu trong không gian và thời gian ( hữu vi ) nầy, ước ǵ tôi được luôn luôn có mặt với họ, và cùng với họ vượt qua mọi t́nh huống tuyệt vọng của nhân trần.

 

Assise 2002, ardemment "voulue" par le pape

 "Tout dépend de la prière"
Entrevue avec le porte-parole de la communauté Sant´Egidio


 Vendredi 25 janvier 2002 (
ZENIT.org) - A l'occasion de la Journée de prière pour la paix à Assise, Zenit a rencontré le porte-parole de la Communauté de Sant'Egidio, Mario Marazzitti.
A la suite de la rencontre des religions à Assise en 1986, cette communauté de lạcs d'origine romaine, née dans le Transtévère dans les années '68, a en effet eu l'idée de poursuivre des rencontres des "Religions pour la paix": une manifestation internationale qui en est à sa XVe édition avec la rencontre de Barcelone en 2001 (Cf.
http://www.santegidio.it/fr/index.html). Nous traduisons de l'italien.

Z - Quel "message" retenez-vous de cette journée de prière pour la paix?
MM - Ce qui me frappe dans cette journée c'est d'abord combien le pape l'a voulue. Combien cette tension physique et spirituelle l'aide à dépasser sa fatigue parce qu'il veut avec force la paix et le dépassement de la violence.
Ensuite, je retiens cette conviction du pape que tout dépend de la prière. Le dialogue des religions n'a pas du tout pour but de faire une "ONU des religions", mais d'affirmer que la paix est un don de Dieu et que les hommes ne doivent pas lui faire obstacle.
Dans notre société sécularisée, le pape affirme l'engagement prioritaire à la prière: on dira que c'est nạf? Désuet? Ou bien prophétique? Or, justement, ici, les religions ne sont pas venues faire un nouveau "document", mais prier. Et comme le souligne le pape, leur prière ne constitue pas une façon de "s'évader de l'histoire"!

Z - Quelle image, quelle "photo" vous a le plus impressionné au cours de cette journée?

MM - Le podium! Et le baiser de paix. Les différences ne sont pas abolies. Mais les représentants des religions sont là, les uns à cơté des autres, manifestant une responsabilité commune pour la paix dans le monde. Ce n'est pas le moment de se contenter de souligner uniquement les différences. Et cela sans syncrétisme. Il s'agit de souligner cette conviction que le dialogue est le chemin le plus profond, même pour vaincre le terrorisme.

Z - Est-ce que la rencontre des religions n'était pas un "rêve" non exaucé de Jean-Paul II pour le Jubilé?

MM - C'est avant le Jubilé, en octobre 1999, qu'il y a eu une rencontre des religions, Place Saint-Pierre. Ce choix voulait éviter que les représentants des religions non-chrétiennes se sentent "submergés" à l'intérieur d'un Jubilé chrétien. C'était une expression du respect.
Et aujourd'hui, ce n'est pas tant un "rêve" du pape qui se réalise, mais la manifestation d'une "nécessité" ressentie par Jean-Paul II de l'engagement des religions en faveur de la paix, et du recours à la prière. Aujourd'hui, l'Eglise se trouvait être l'unique sujet pouvant proposer une telle rencontre aux autres religions, pour des raisons historiques et pour des questions concrètes, du fait de son organisation universelle, et de ses structures qui le lui permettaient.
Z - Vous étiez là en 1986, pour la première rencontre des religions à Assise autour de Jean-Paul II, et en 1993, lors de la journée de prière pour la paix en Europe et dans les Balkans: qu'est-ce qui a changé et qu'est-ce qui demeure de la première expérience?

MM - Oui, il y a eu Assise 1986 et Assise 1993, puis les XV rencontres des religions pour la paix organisées par Sant'Egidio pour promouvoir cet "esprit d'Assise". Une première chose a changé: en 1986, on pensait que la rencontre serait un "unicum". Au contraire, elle a été suivie d'autres rencontres et s'est révélée avoir été une étape décisive dans les relations entre les religions et pour le travail en faveur de la paix.
Et ainsi, aujourd'hui, les religions ne sont plus seulement les unes "à cơté" des autres, mais elles en sont à "collaborer" pour la paix. Maintenant, les sociétés occidentales, le monde chrétien, et les milieux ó les religions sont présentes, considèrent cette collaboration comme "possible", comme "normale"!
Parallèlement, un autre élément est intervenu. On entend aujourd'hui plus fortement des voix qui s'élèvent - dans l'Eglise et en dehors - pour dire "non" au dialogue, et pour affirmer qu'il est non seulement impossible mais nuisible: on estime inévitable un affrontement de "civilisation", et on le dit plus explicitement qu'auparavant, y compris en Occident.
Pourtant, la grande nouveauté, c'est qu'en 1986, le monde était divisé en deux blocs Est-Ouest, du fait de la guerre froide. Et il n'existait pas de vrais canaux de communications entre Nord et Sud.
Aujourd'hui, Assise représente un signal fort pour le monde, un signal qui vient aussi des milieux musulmans. En effet, les religions viennent affirmer ici deux choses: qu'il n'y a pas "d'affrontement" Orient-Occident, et qu'il n'y a pas "d'affrontement" entre Occident et Sud du monde. L'affrontement des civilisations est "défait".
En 1986, pourtant, on estimait que l'idée de guerre de religions appartenait au passé. En 1993, les guerres de religions étaient évoquées de façon nouvelle à l'intérieur du conflit des Balkans. Aujourd'hui, l'idée est redevenue "à la mode", même si le langage a changé.
Dans ce contexte, la rencontre d'Assise 2002 relance un message fort que les religions ne peuvent être invoquées pour justifier la violence, la guerre ou le terrorisme.

- Appendice: La communauté de Sant'Egidio "par elle-même" -

La Communauté de Sant'Egidio naỵt à Rome en 1968, au lendemain du Concile Vatican II. C'est aujourd'hui un mouvement de lạcs auquel participent plus de 40.000 personnes, investies dans l'évangélisation et dans la charité à Rome, en Italie et dans plus de 60 pays des divers continents. Elle est " Association publique de lạcs de l'Eglise ". Les différentes communautés, répandues dans le monde, partagent la même spiritualité et les fondements qui caractérisent le chemin de Sant'Egidio :
La prière, qui accompagne la vie de toutes les communautés à Rome et dans le monde et en constitue un élément essentiel. La prière est le centre et le lieu primaire de l'orientation générale de la vie communautaire.
La communication de l'Evangile, cœur de la vie de la Communauté, qui s'étend à tous ceux qui cherchent et demandent un sens à leur vie.
La solidarité avec les pauvres, vécue comme service volontaire et gratuit, dans l'esprit évangélique d'une Eglise qui est " Eglise de tous et particulièrement des pauvres " (Jean XXIII).
L'œcuménisme, vécu comme amitié, prière et recherche de l'unité entre chrétiens du monde entier.
Le dialogue, indiqué par Vatican II comme chemin de la paix et de la collaboration entre les religions, mais aussi comme mode de vie et comme méthode pour la réconciliation dans les conflits.
La Communauté a son centre dans l'église romaine de Sant'Egidio, dont elle a pris le nom. Elle vit depuis le début dans le quartier de Trastevere et à Rome une présence continue de prière et d'accueil aux pauvres et aux pèlerins.
 
      

Thứ Sáu 25 Tháng 01 Năm 2002. Nhân dịp ngày Cầu Nguyện cho Ḥa B́nh tại Assisi, Zenit đă gặp gỡ phát ngôn viên của Cộng Đoàn Sant’Egidio, là Mario Marazzitti


Tiếp theo cuộc gặp gỡ giữa các tôn giáo tại Assisi năm 1986, cộng đoàn giáo dân gốc công giáo La Mă này, được khai sinh tại Transtévère trong những năm 1968, đă có ư định là nối tiếp cuộc gặp gỡ giữa các ‘Tôn Giáo v́ Hoà B́nh’: một cuộc gặp gỡ quốc tế lần thứ XV vừa được tổ chức tại Barcelone năm 2002. Bản gốc bằng tiếng Ư. Chúng tôi dịch bản này từ bản dịch tiếng Pháp

 

Z. Anh c̣n nhớ ‘sứ điệp’ nào trong ngày cầu nguyện cho hoà b́nh này?

 

MM. Điều đánh động tôi nhất ngày hôm nay, trước hết, đó là Đức Giáo Hoàng đă rất tha thiết mong muốn có được ngày này. Cái khao khát thể lư và tâm linh ấy đă giúp ngài vượt qua sự mệt mỏi v́ ngài đă hết sức mong muốn có được hoà b́nh và sự vượt qua mọi h́nh thức bạo lực.

Kế đến, tôi ghi nhận niềm xác tín này của đức giáo hoàng: đó là mọi sự đều tùy thuộc vào lời cầu nguyện. Công cuộc đối thoại giữa các tôn giáo không hề nhằm mục đích thiết lập một loại ‘Liên Hiệp Quốc các Tôn Giáo’, nhưng nhằm khẳng định rằng hoà b́nh là một ân huệ của Thiên Chúa, và con người không nên gây trở ngại đối với Người.

Trong thế giới tục hóa của chúng ta, đức giáo hoàng đă khẳng định vị trí ưu tiên của việc dấn thân cầu nguyện: Người ta sẽ cho rằng ngài khờ khạo? Cổ hủ? Hay tiên tri? Thế nhưng, tại nơi đây, các tôn giáo đến không phải để viết lên một ‘tài liệu’ mới, nhưng để cùng nhau cầu nguyện. Và như đức giáo hoàng nhấn mạnh, lời cầu nguyện của họ không phải là một h́nh thức đế ‘trốn thoát khỏi lịch sử’!

 

Z.  H́nh ảnh nào, ‘tấm h́nh’ đă gây ấn tượng cho anh nhất, trong ngày hôm nay?

 

MM. Lễ đài! Và cái hôn b́nh an. Những khác biệt chưa được xóa bỏ. Nhưng đại diện các tôn giáo đă có mặt tại đấy, cạnh bên nhau, biểu lộ một trách nhiệm chung là vun xới cho ḥa b́nh thế giới. Không phải là lúc chỉ có nhấn mạnh đến sự khác biệt. Và làm sao để khỏi sa vào t́nh trạng hỗn giáo. Vấn đề là nhấn mạnh đến niềm xác tín rằng đối thoại là con đường sâu sắc nhất, để chiến thắng ngay cả khủng bố nữa.

 

Z. Cuộc gặp gỡ giữa các tôn giáo chẳng phải là một ‘ước mơ’ chưa toại nguyện  của Đức Gioan Phaolô II cho Năm Thánh sao?

 

MM. Trước năm thánh, vào tháng 10 năm 1999, đă có một cuộc gặp gỡ giữa các tôn giáo tại quảng trường thánh Phêrô. Sở dĩ chọn vào lúc ấy là v́ muốn tránh cho đại diện các tôn giáo ngoài Kitô giáo khỏi cảm thấy bị ‘ch́m ngập’ trong một Năm Thánh Kitô giáo. Đấy là một cách thể hiện ḷng tôn trọng.

Và hôm nay đây, không hẳn là một ‘ước mơ’ của đức giáo hoàn đă thành hiện thực, mà là biểu hiện của một ‘nhu cầu’ mà Đức Gioan Phaolô II cảm nhận, ấy là các tôn giáo cần phải dấn thân v́ ḥa b́nh, và nhờ đến lời cầu nguyện. Ngày nay, Giáo hội ở vào vị thế là chủ thể duy nhất có khả năng đề xuất một cuộc gặp gỡ như thế cho các tôn giáo khác, v́ những lư do lịch sử, và v́ những nguyên do thực tế, xuất phát từ sự kiện là cách tổ chức hoàn vũ và cơ cấu của Giáo Hội giúp cho Giáo hội có thể làm được việc này.

 

Z - Anh từng có mặt tại đây năm 1986, trong lần gặp gỡ đầu tiên giữa các tôn giáo tại Assisi quanh Đức Gioan Phaolô II, và năm 1993, trong ngày cầu nguyện cho ḥa b́nh tại Âu Châu và Vùng Balkan: điều ǵ đă thay đổi và điều ǵ vẫn giữ nguyên so với những lần trước?

 

MM. Vâng, có Assisi 1986 và Assisi 1993, rồi 15 lần gặp gỡ giữa các tôn giáo v́ ḥa b́nh, do Sant’Egidio tổ chức để cổ vũ cho ‘tinh thần Assisi’ ấy. Có một điều đầu tiên đă thay đổi: năm 1986, người ta nghĩ rằng cuộc gặp gỡ ấy là cuộc gặp gỡ ‘độc nhất’. Trái lại, nó đă kéo theo những cuộc gặp gỡ khác và chứng tỏ rằng đấy là một chặng đường quyết định cho tương quan giữa các tôn giáo và cho công việc thăng tiến ḥa b́nh.

V́ thế, ngày hôm nay, các tôn giáo không chỉ là ‘ở cạnh nhau’, nhưng c̣n ‘cộng tác’ với nhau v́ ḥa b́nh nữa. Hiện giờ, các xă hội tây phương, thế giới Kitô giáo, và những nơi có tôn giáo hiện diện, thấy rằng việc cộng tác như là ‘khả thi’, là ‘b́nh thường’!

Đồng thời, một yếu tố mới đă xuất hiện. Ngày nay người ta nghe những tiếng nói - trong và ngoài Giáo Hội - gióng lên mạnh mẽ hơn để nói ‘không’ với việc đối thoại, và để khẳng định rằng chẳng những đối thoại là điều không thể làm được mà c̣n có hại nữa: người ta cho rằng việc đối đầu giữa các nền ‘văn minh’ là điều không thể nào tránh khỏi, và người ta nói ra điều đó thẳng thừng hơn trước kia, ngay cả tại Phương Tây. Tuy nhiên, điều mới mẽ nhất, đấy là năm 1986, thế giới đă chia ra hai khối Đông -Tây, v́ chiến tranh lạnh. Và lúc bấy giờ không có những kênh truyền thông đích thực giữa Bắc và Nam.

Ngày nay, Assisi biểu hiện một dấu chỉ tỏ tường cho thế giới, dấu chỉ ấy cũng xuất phát từ các cộng đồng Hồi Giáo. Thật vật, các tôn giáo đến đây để  khẳng định hai điều: Chẳng có việc ‘đối đầu’ giữa Đông và Tây, và cũng chẳng có việc ‘đối đầu’ giữa Phương Tây và Bán cầu phía Nam. Việc đối đầu giữa các nền văn minh đă được tháo gỡ.

Tuy nhiên, năm 1986, người ta cho rằng ư niệm về chiến tranh tôn giáo đă thuộc về dĩ văng. Năm 1993, chiến tranh tôn giáo đă được nêu lên theo cách thức mới giữa ḷng cuộc xung đột vùng Balkan. Ngày nay, ư niệm này lại trở thành ‘hợp thời’, dù cho từ ngữ đă thay đổi.

Trong bối cảnh này, cuộc gặp gỡ tại Assisi năm 2002 lại gởi đi một sự điệp mạnh mẽ, khẳng định rằng người ta không thể nại đến tôn giáo để biện minh cho bạo lực, chiến tranh và khủng bố.

 

Phụ lục: Cộng đoàn Sant’Egidio ‘tự thuật’.

Cộng đoàn Sant’Egidio được khai sinh tại Rôma năm 1968, ngay sau khi Công Đồng Vatican II kết thúc. Ngày nay, đấy là một phong trào giáo dân với sự tham gia của 40.000 người, dấn thân vào công cuộc truyền bá phúc âm và làm việc bác ái tại Rôma, tại nước Ư và tại hơn 60 nước khác nhau trên thế giới. Cộng đoàn ấy là một ‘Hiệp Hội cộng đồng giáo dân của Giáo Hội”. Các cộng đoàn khác nhau, rải rác khắp nơi trên thế giới, đều chia sẻ cùng một linh đạo và cùng một nền tảng đặc trưng của tinh thần Sant’Egidio

- Tinh thần cầu nguyện, luôn gắn liền với nếp sống của mọi cộng đoàn tại Rôma và trên thế giới, và đấy là nhân tố chủ yếu. Cầu nguyện là trung tâm và điểm tiên quyết cho định hướng chung của đời sống cộng đoàn.

- Tinh thần Hiệp thông với Phúc Âm; đây là cốt lơi nếp sống của Cộng Đồng, tinh thần này lan đến tất cả những ai t́m kiếm và mong có được một ư nghĩa cho cuộc đời ḿnh.

- Tinh thần liên đới với người nghèo, được thể hiện dưới h́nh thức phục vụ tự nguyện và vô điều kiện, trong tinh thần phúc âm của một Giáo hội vốn là ‘Giáo Hội của mọi người và đặc biệt của những người nghèo” (Đức Gioan XXIII)

- Tinh thần đại kết, được thể hiện qua t́nh thân hữu, việc cầu nguyện và t́m kiếm sự hiệp nhất giữa các Kitô hữu trên toàn thế giới.

- Tinh thần đối thoại, mà Vatican II đă chỉ dẫn như là con đường đưa đến ḥa b́nh và cộng tác giữa các tôn giáo, đồng thời là một lối sống và là một phương cách để ḥa giải các xung đột.

Cộng đoàn đặt trụ sở tại nhà thờ Rôma: Sant’Egidio, và mang tên ấy. Từ ngày đầu đến nay, cộng đoàn sống tại khu phố Trastevere và tại Rôma trong tinh thần thường xuyên cầu nguyện và đón tiếp người nghèo và khách hành hương.



SI TU VEUX LA PAIX…

 

Jeudi 31 janvier 2002 - Lors des premières "Rencontres européennes entre juifs et catholiques", organisées à Paris, les 28 et 29 janvier dernier. Mgr Gaston Poulain a rendu l'hommage suivant au grand rabbin Samuel-René Sirat, qui a participé à la Journée de prière pour la paix à Assise, le 24 janvier dernier. Dans son hommage, Mgr Poulain cite les dix points pour "préparer la paix" proposés par le rabbin français à la Conférence internationale de Davos, en janvier 2001. Le rabbin concluait: "Alors, si tu prépares tout cela, la paix te sera donnée par surcroỵt".

 

 Je parle de PAIX; alors je conclus en vous citant. Je donne seulement, sans leur développement, les dix points que vous avez proposés à la Conférence de DAVOS, en janvier 2001.

C'est presque l'anniversaire.

Je les ai médités ; j'ose dire que je les fais miens et j'en fais l'objet de ma prière aujourd'hui, et pour demain, en ce début du XXIème siècle.

SI TU VEUX LA PAIX, PREPARE…


1. … Surtout, ne prépare pas la guerre.
2.  Bien au contraire, si tu veux la paix, prépare    d'abord la fraternité.
3.  Mais aussi, si tu veux la paix, prépare l'enseignement de l'amour du   prochain.
4. Car, en effet, si tu veux la paix, donne la priorité des priorités à l'éducation.
5. Mais n'oublie pas : si tu veux la paix, prépare la justice et respecte la dignité de l'adversaire.

6. Mais aussi, si tu veux la paix, purifie les mémoires.
7. Si tu veux la paix, prépare la vérité.
8. Surtout, si tu veux la paix, prépare la solidarité.
9. Enfin, si tu veux la paix, prépare la miséricorde.
10. Alors, si tu prépares tout cela, la paix te sera donnée par surcroỵt.

C'est votre Foi, c'est la nơtre.
Merci, Monsieur le Grand Rabbin, pour votre message.
Merci pour ce que vous êtes.


Mgr Gaston POULAIN, évêque de Périgueux et Sarlat
et Président du Comité épiscopal pour les relations avec le Judạsme

 

Nếu muốn ḥa b́nh..

 

Thứ năm 31 tháng giêng 2002 - Trong « những lần gặp gỡ đầu tiên giữa tín đồ Do Thái giáo và Công giáo tại Âu Châu  » tổ chức tại Paris vào các ngày 28 và 29 tháng giêng vừa qua, Giám mục Gaston Poulain đă gửi đến Ngài Samuel-René Sirat ( vị nầy vừa tham dự Ngày cầu nguyện ḥa b́nh tại Assisi ngày  tháng giêng) lời chúc mừng sau đây. Trong lời chằo ấy, GM Poulain nhác lại mười điểm «  chuẩn bị ḥa b́nh » mà trước đây Ngài Sirat đă đề xuất trong Hội Nghị quốc tế Davos vào tháng giêng 2001.

 

 

 

MUỐN SỐNG H̉A...

 

1.-Trước hết  đừng chuẩn bị chiến tranh.

2.-Trái lại, muốn ḥa h́nh trước hết lo tô bồi t́nh huynh đệ.

3.-Và miệt mài cổ vơ t́nh yêu người chung quanh.

4.-Thật thế, muốn ḥa b́nh, hăy ưu tiên cho giáo dục.

5.-Nhưng cũng đừng quên : muốn ḥa b́nh, hăy không ngừng đấu tranh cho công lư, và luôn tôn trọng nhân phẩm kẻ đối đầu.

6- Muốn ḥa b́nh cũng cần thanh tẩy kư ức.

7.- Muốn ḥa b́nh hăy vun trồng sự thật.

8.-Và hơn hết muốn ḥa b́nh hăy kết dệt t́nh liên đới.

9.- Cuối cùng muốn ḥa b́nh hăy phát huy ḷng khoan dung.

10.-Khi chuẩn bị đầy đủ hành trang đó, con đường ḥa b́nh sẽ rộng mở thênh thang.